LIÊN KẾT NGOÀI

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2016

Tôi luôn coi chị hàng xóm là 'mặt trời nhỏ'

 Gửi bạn gái trong bài: "Chồng sắp cưới xem chị ân nhân là mặt trời nhỏ". Tôi là bạn của hai anh chị đó đây. Tôi đã gọi hỏi người yêu của bạn để xác định câu chuyện. Đọc bài của bạn xong nản đến không muốn gặp mặt để phân tích cho bạn hiểu luôn. Bạn cũng tìm hiểu quá khứ của chúng tôi nhưng sao lại nửa vời rồi tự suy diễn tiêu cực như vậy. Về mâu thuẫn giữa bạn và người yêu thì tôi không can thiệp, chỉ mong bạn hãy bình tĩnh và khách quan nhìn nhận vấn đề. Nếu xét về mức độ gắn bó keo sơn thì tôi còn thân thiết với chị ấy hơn cả người yêu của bạn, là một trong những người bạn có phúc cùng hưởng có họa cùng chia với chị từ bé.

Tôi học sau họ 2 lớp, ở cùng xóm nhà chị, từ khi biết đi đã bám theo chị đi chơi rồi, chị làm gì cũng có tôi tham gia. Cả một thời thơ ấu đến giờ vẫn thân thiết với chị, đối với tôi chị cũng là "mặt trời nhỏ" đó, cả đời này cũng không quên được đâu. Bạn chê chị tôi không xinh đẹp chứ với tụi tôi thì chị xinh xắn, đáng yêu từ nhỏ. Chị là cháu ruột của sư trụ trì ở chùa nên từ bé đã chơi ở chùa. Chị cũng không thần thánh đến mức từ bé xíu đã làm được nhiều điều như vậy, đó là do sư trụ trì đã hướng dẫn và hỗ trợ cho chị làm đó. Nhưng sự tốt bụng của chị thì từ nhỏ đã được nhiều người công nhận rồi.

Bạn biết cái nắng Ninh Thuận khủng khiếp như thế nào mà, những trưa nắng ngoài đường một chai nước mát quý giá vô cùng, những túi ve chai là cả gia tài của bọn tôi lúc nhỏ, là tiền tiêu vặt của chúng tôi đó, chị gom góp từ nhiều nơi cho anh ấy. Còn áo quần cũ tốn nhiều công sức lắm, phân loại, kết nút, khâu vá các đường chỉ bung, chị tôi tỉ mỉ và cẩn thận, dù đồ cũ nhưng lúc đưa cho người ta lúc nào cũng tinh tươm, bao gói cẩn thận. Chơi từ nhỏ lâu như vậy thì sẽ có những thói quen bị ảnh hưởng rồi, nhiều thói quen của tôi cũng ảnh hưởng từ chị. Bạn nhắc chocolate thì tôi kể rõ cho bạn, không riêng gì anh ấy đâu, tôi và 4-5 bạn khác cũng được ăn. Ở huyện chúng tôi nghèo lắm, thời đó không có kẹo nhập khẩu. Nhà chị khá giả lại có người ở nước ngoài nên thỉnh thoảng mới có những món này, chị đều chia cho chúng tôi nếm thử, đó cũng là hương vị chocolate ngon nhất mà tôi được ăn vì là lần đầu tiên ăn nó.


Bạn nhắc lần anh ấy bị trầm cảm, đúng chị ấy là duy nhất thật đó. Qua lần này tôi hết sức bội phục về sự kiên trì của chị ấy. Khi anh ấy vào Sài Gòn trị bệnh thì ở trọ cùng tôi, thời gian đầu chị ấy cực lắm, ban ngày phải tìm người ở cùng anh, đi làm cũng phải thường xuyên gọi điện cho anh, nhắc anh uống thuốc. Tối nào chị cũng ghé qua nói chuyện cùng anh hoặc đưa anh đi bác sĩ. Ngày nghỉ chị đưa anh ấy đi dạo và nói chuyện cùng. Đúng là anh chỉ chịu nói chuyện với chị thôi, cũng chỉ có chị mới đủ kiên nhẫn ngồi nghe anh ấy nói. Tôi nghe lỏm mấy lần muốn trầm cảm theo luôn. Kinh phí là một bài toán khó, một phần từ tiền lương của chị, từ sự đóng góp của bạn bè, mọi người ở quê nhưng vẫn không đủ. Chị đã gõ cửa những nơi có thể giúp mà chị nghĩ ra được. Nhiều lúc mất hết kiên nhẫn muốn bỏ cuộc, chị động viên tụi tôi là anh ấy chỉ còn chúng tôi là người thân có khả năng xoay xở, nếu chúng tôi cũng bỏ rơi thì anh ấy biết dựa vào ai. Sự kiện này kéo dài 2 năm ròng.

Nhờ chị gieo nhân lành nên gặt quả ngọt, anh ân nhân hỗ trợ phần lớn chi phí chữa trị mến mộ và đem lòng yêu chị. Anh này giờ là người yêu chị, họ bên nhau rất lâu rồi, đang tính chuyện cưới xin, tâm đầu ý hợp, cùng chí hướng. Lúc biết chị có người yêu bọn tôi cũng giật mình tiếc hùi hụi vì lỡ để nước phù sa chảy ra ruộng ngoài, nhưng vì ruộng tốt nên cũng vui mừng chúc phúc cho chị. Chị tôi làm gì có tâm tư xen vào hạnh phúc của bạn mà bạn đề phòng xem chị như là hiểm họa vậy.

Nguồn: Tam su                            

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét